Mỗi khi đêm về, Cái cảm giác lạnh thấu xương luôn hiện về và bao quanh căn phòng vắng, dù căn phòng vẫn kín ko có luồng gió nào có thể len lỏi vào, thứ cảm giác đấy người ta thường gọi là cảm giác cô đơn, nhớ lại ngày nào 2 đứa ngồi cạnh nhau dù từng làn gió mạnh lùa qua khung cửa sổ thổi vào nhưng vẫn cảm thấy ấm áp như ko có gì, cảm giác mà con người ko ai muốn vụt khỏi vòng tay. Có lẻ vì anh quá ích kỷ sợ mất em nên giờ đây lòng ích kỷ và sự tự ti của anh đã vô tình làm mất em, hiện tại anh ko nói, ko thể hiện điều gì thì làm sao em có thể hiểu đc anh? đành phải cất đi cái sự suy nghĩ vào trong nỗi nhớ, anh biết... đã có bắt đầu thì phải có kết thúc mà thôi, với anh thì miễn sao em hạnh phúc là đủ, dù em có ở bên ai khác, anh luôn cảm thấy mình hạnh phúc vì mình đã từng hạnh phúc, tuy rằng một hanh phúc ngắn ngũi nhưng đó cũng chính là hạnh phúc của 2 ta.
Đôi lúc anh lại muốn tìm về bên em nhưng lại sợ phải làm em khóc thêm lần nữa và sợ rằng mình sẻ bị thương hại em à, vì sự thật em đã hết yêu anh rồi, vậy thì anh sẻ gạt đi lòng ích kỷ để em ra đi một cách yên bình, ko phải vướng bận vì anh, khỏi phải u sầu bên anh nữa, hãy cố mạnh mẽ lên thì anh tin rằng em sẻ đc hạnh phúc bên người em đã chọn.